1. Đây thực sự là một bài đăng ăn theo món ngon Cánh đồng bất tận đấy :D
Lần đầu tiên đọc Cánh đồng bất tận là năm em chưa tròn Hai mươi, hình như vì vụ lùm xùm tỉnh ủy Bến Tre mắng vốn chị Tư vì tội xé áo cho người xem lưng, bao nhiêu hủ tục, bao nhiêu lề thói cứ theo áo cô Sương mà tụt xuống. Lúc đó đọc xong chỉ thấy một nỗi niềm u uất, xót xa từ những bất hạnh đầy thú tính trong câu chuyện, nhưng không vương vấn một chút xác thịt như người ta vẫn ồn ào. ( Sau đó đọc Phải lấy người như anh, ngán ngẩm vì quá nhiều xôi thịt :D)
Lần thứ hai đọc Cánh đồng bất tận là hôm qua, sau khi xem phim. Trống rỗng và hoang hoải còn theo mãi đến lúc em đi giữa mưa về nhà, đến tận hôm nay nữa. Nhưng u uất thì không. Chỉ thấy nước mắt chảy dài theo niềm thương cảm mà thôi.
Người ta có thể chép miệng nói thành công là nhờ kịch bản thấm đẫm bi thương của Nguyễn Ngọc Tư, ai làm, ai đóng cũng thế thôi.
Người ta có thể cười khểnh nói phim buồn mà cảnh cứ đẹp như mơ, như khung ảnh cưới, đồ rằng sau phim thì thiên hạ nô nức chạy ra mấy vựa lúa miền Tây mà lăn lê bò toài để konica.
Người ta có thể chê góc quay này chưa đạt, diễn biến tâm lý này chưa đúng, chê cô Hải Yến nhăn hết cơ mặt mà không rặn nổi một giọt Sương trên mắt, chê cô Hà đóng clip ca nhạc, chê Dustin Nguyen nực cười khi giang tay giữa đất trời mà hét.
Em mặc kệ. Em chỉ là người đi xem phim bình thường, đã đọc truyện và đã mòn mắt vì những tranh cãi chê bai khen tụng trên FB và báo lá cải. Em không biết về ngôn ngữ điện ảnh, góc nhìn điện ảnh. Em chỉ nhìn từ phía em, con gái mẹ em, cô gái trong em, và cứ thấy thương thiệt thương thôi.
Mẹ em hỏi có phải lúc đau nhất, thương nhất là lúc ông Võ nhìn con gái bị hiếp trước mặt không.
Em không nói, nhưng lúc em thương nhất là khi Nương đi giữa con đường rẽ lúa bạt ngàn, đồng lớn nhưng Nương bé nhỏ, cùng với một sinh linh bé nhỏ nữa. Nghĩ đến cảnh gà mái nuôi con thôi, tự dưng cái kết mở ra ngày mới mà em thấy thương thương quá.
* Nương trong phim cam chịu hơn, có phần "lành" hơn Nương chai lỳ của truyện. Nương trong phim chắc cũng đẹp hơn, hè hè, cái nụ cười sáng cả khuôn mặt, sau này lớn hẳn chắc đẹp hơn cả mẹ.
* Buồn cười không khi cảnh duy nhất em thấy màu sắc dục vọng là lúc Điền ôm lấy chân chị Sương mà rên rỉ "em có một khát khao" ;))
* Thật may là đi xem về không buồn tình mà tự tử :D
* Đi xem phim thấy hai ông bà đi xem cùng nhau. Tự hỏi có lúc nào ông bà mình được thảnh thơi như vậy.
* Mai đi xem lại với mẹ.
2. Đã vào vòng 2, nhưng nhìn cái đống yêu cầu mình bị oải quá.
Đang ngụp lặn với đống kế toán và chứng khoán nữa. bí kíp cũng không có ích j, đến lúc này vẫn tự băn khoăn chính mình bị đơ nên quên hết hay do phong thủy phòng thi. Sao lượt thi của em toàn bị đơ như em :((
Còn nữa là bị tụt cảm xúc vì thư mời cướp đi sự trong sáng của tiếng Việt nhiều quá. Dù có dinh líu đến yếu tố nước ngoài nhưng các bạn không viết nổi một văn bản dùng từ Việt tử tế thì mình cũng hơi nghi ngại tính chuyên nghiệp nhờ mô hình quốc tế của các bạn.
3. Đi xem bói. Coi như liệu pháp tinh thần đi ha.
Riêng chuyện ham tiền và bị ám ảnh tiền bạc thì đúng quá đúng. ;))
4.