13 thg 4, 2011

Tôi rất sợ những lần trở về sau mỗi chuyến đi

Ngày bé, tôi sợ cảm giác từ sân bay Vinh về Hà Tĩnh, thấy con đường dài khủng khiếp. Không muốn ghé vào nhà dì Phương, không muốn ngồi nói chuyện hay kể đi Sài Gòn làm gì, chơi gì, mua được cái gì. Những việc muốn làm lúc đó chỉ là ngồi chờ đêm xuống thật nhanh, chui vào tay bà rồi ngủ. Đến tận những ngày sau cảm giác đó vẫn đeo bám mỗi lúc tôi tự hỏi “h này nếu đang ở SG thì đang làm gì?” “ mới mấy ngày trước mình đang blab la …”

Ngược lại, bây giờ rất ghét ngồi một mình trong phòng chờ sân bay Vinh, ghét ngủ chập chờn hai giờ đồng hồ, ghét ngồi taxi thêm gần một tiếng nữa để về nhà. Lôi ì ạch vali lên cái tổ chim của mình. Cũng chỉ muốn đi tắm rồi cuộn tròn trong chăn và ngủ thôi.

Mỗi lần đi lại giữa HT – SG như thế chỉ thấy kết thúc là nước mắt. Ngày đậu ĐH, tôi cứ nghĩ mười bốn năm của những lần trở về với nước mắt và nhớ nhung hết rồi. Cuối cùng lại thấy chỉ có nơi tôi đứng khóc là đổi chiều thôi.   

Tôi nhớ mùa hè năm thứ hai, khi đang trên đường từ sân bay về nhà, mẹ gọi nói có bài viết về ông trên báo Thanh Niên. Ngay khi cầm tờ báo trên tay, nước mắt ở đâu bỗng dưng ầng ậc, tôi đã nghĩ chưa bao giờ nhớ ông bà quay quắt đến vậy. Tết năm nay, khi từ mộ ông trở ra, khi tôi nhắn tin cho Béo rằng chưa mùa đông nào lạnh như năm nay, và những đêm sau ngày vào lại SG, tôi mới nhận ra rằng đã gọi là nhớ thì không tồn tại một điểm Nhất nào cả.

Tôi thậm chí còn ghét lượt về của mỗi chuyến đi chơi. Lúc đó sẽ không mảy may nghĩ đến niềm vui nằm xải lai ngắm trời ngắm đất, hào hứng đi bộ ngõ này sang ngách kia, thảnh thơi lê la hàng quán. Chỉ còn lại những giờ chờ kẹt xe mòn mỏi ở Thủ Đức, nằm vật vờ ở sân bay ĐN,  ngồi xe Phương Trang ê ẩm. Là lúc ai cũng chợt nhớ ra mấy tiếng đi xe thật là mệt mỏi, nhớ ra mai mình phải nộp bài này, phải hoàn thành việc kia, nhớ ra tuần sau mình phải đi thi, đi làm…

Hôm qua, bạn Lâm trong lớp đại học update fb sau chuyến bay nhảy ở Sing “lại trở về cùng nỗi lo cơm áo gạo tiền và khóa luận” :D. Tôi bật cười, ngay khi tôi chuẩn bị cho một chuyến đi mới tôi cũng đã nghĩ đến cảm giác chán chường vào chiều chủ nhật trở về rồi. 

Văn chương luôn nhấn mạnh nỗi niềm mừng rỡ gắn với sự trở về. Cớ sao tôi cứ phải thở dài khi nghĩ đến? Người ta chỉ như vậy khi không biết nhớ, biết yêu mảnh đất mình “Phải” hay mình “Đang” gắn bó thôi.

Rồi tôi sẽ tiếp tục bao lâu với nước mắt và nhớ nhung?