15 thg 10, 2012

Bờ lốc lần đầu ở Anh :)


      Tự dưng hôm nay nghe bài này lại thấy muốn viết. Trước khi đi và cả 2 tháng ở đây, ngồn ngộn thứ muốn chia sẻ lại cứ luẩn quẩn trong đầu, không thể chạy ra được chữ nào. Cuối cùng lại viết vào lúc đầu ong óng, cổ họng ngứa kinh khủng, bài thì chưa đọc xong; thế mới biết vì sao các bạn du học sinh chỉ nhớ nhà vào 3 thời khắc: sắp thi, hết tiền và ốm :)) 

     Trong lúc chờ tải ra cái trang viết này thì hơi hơi nhớ mẹ thêm một tẹo nên tự đoán mình sẽ viết vài dòng ủ ê, rậm rịt. Bây giờ thì lại thấy mình đang ổn quá :) Chuyện này cũng thường, nhiều lần gọi cho mẹ định ỉ ôi, nói vài ba câu chuyện linh tinh ở nhà, chủ yếu là Tũn học tiếng Anh với uống sữa nhiều quá, mình lại quên mất cái bực mình, lại thấy trời xanh, mây trắng ngay :D 

Mà đúng là mình ổn thật. Ngày ngày vẫn có niềm vui tấp tểnh, dấm dẳng này kia thì cũng có nhưng không đáng kể, toàn mấy thứ tự vơ vào để buồn.

Lei thì bé tẹo, đi vòng vòng trung tâm chắc chắn sẽ gặp người quen. Cũng có vài chỗ đáng yêu cho đứa hâm hấp như mình. Trường to hơn FTU, đang tập dần thói quen lên thư viện làm bài và đọc sách. Thời tiết UK thì ai cũng phàn nàn rồi, hôm nay là ngày đầu tiên mang thuốc viêm họng ra uống. Trời lành lạnh như tết ở nhà, lại ho nên thấy nhớ bà, nửa đêm kêu mình dậy ngậm gừng hay nước muối. 

Sinh nhật sợ không ai nhớ, cuối cùng lại thành vui. Ở VN cũng không bị quên, mà ở đây cũng có người biết. Muốn nói cảm ơn nhưng xấu hổ quá :D Nhìn lại cũng thấy từ hôm sang đây mình toàn gặp người tốt. Bây giờ về nhà mới, ăn cơm cũng có người để gọi ra ăn cùng, đi học về có người để trêu, hơi ốm có bạn gõ cửa hỏi "ăn cháo không". Thỉnh thoảng lại có tin nhắn vu vơ từ Việt Nam, các bạn chủ yếu nhớ mình kiểu "đi cafe đê', "hẹn hò đê", "mof đê" :D 

Vui nhất là lúc gặp xl2 ở đây. Lúc đi tàu từ Lei lên London, mình cứ cười một mình vì không thể tin rằng có ngày lại ôm nhau ha hả ở tận đây. Hehe, hậu quả của vui là màn chém tiếng Anh, nhảy nhót say liểng xiểng, bây giờ nghĩ lại vẫn bật cười :D 

Thấy nhớ Sài Gòn, nhớ nhiều hơn mình nghĩ. Lâu lâu có nhớ Anh nữa, vẫn chưa thấy ai đáng yêu với em hơn Anh cả, chán thật :D Hôm qua ở Bath có anh hát rong bài The A Team đấy :)

19 thg 4, 2012

Bờ lốc nhân ngày học về bờ lốc

Mình bắt đầu cạn tiêu đề, blog thứ hai, blog sáng, blog chiều. Nhân ngày brown bag, ăn hoa quả (hoạt động thường khi ... có tiền của công ty :D), mình đăng thêm cái post mới.

 

 Bài viết trích đăng từ Ngược Chiều Vun Vút (online copy có thể đọc ở Dân Trí), không có giá trị nghệ thuật, chỉ có giá trị "đọc hay hay" của Trang. 

(Báo luôn là Trang sắp lập thêm 1 cái bờ lốc Yahoo! để lưu mấy bài kiểu này, lúc nào thích thì vào nhà đọc luôn, đỡ mấy công "sợt". Yahoo! Blog này là blog mới, không phải plus nhé, dễ dùng, chuyển nhà cũng ko bị lỗi nhiều heheh - thử đi mấy bạn :D)


________________________________________________________________________________

HỘI NHỮNG NGƯỜI THÍCH Ở MỘT MÌNH

Tôi muốn thành lập hiệp hội những người thích ở một mình. Đây sẽ  là một hiệp hội đặc biệt, mỗi năm gặp nhau… không lần (vì tổ chức sự kiện chẳng ai đến). 

Hội này chỉ tồn tại để người thích ở một mình biết có  người khác cũng thích ở một mình, xã hội không toàn người có tinh thần hướng ngoại như trên TV. Chúng tôi chỉ cần điều đó.

Cái “một mình” ở đây không liên quan gì tình yêu. Không phải “thích ở một mình” có nghĩa là “không thèm yêu”. “Thích ở một mình” ở đây (theo hiến pháp của hiệp hội) có ý nghĩa giản dị hơn: “Mỗi ngày thích có thời gian ở một mình để suy nghĩ, sáng tác, và thư giãn”. 

Ai muốn đăng ký tham gia hiệp hội phải có tính cách giống chúng tôi. Vậy chúng tôi là những người như thế nào?  
 
Trước hết chúng tôi là người bình thường. Văn hóa Việt Nam hơi nghiêng về phía “cộng đồng” nên chúng tôi đôi khi bị nói là “hơi lập dị” (Nếu sống ở Nhật Bản hay Anh Quốc không ai nói thế đâu). Nhưng chúng tôi không bị trầm cảm, tự kỷ hay bệnh tâm thần gì hết. Chúng tôi chỉ thích ở một mình, thế thôi.

Thứ hai, không phải lúc nào chúng tôi đều thích ở một mình. Đôi khi chúng tôi rất thích chia sẻ, có người khác xung quanh. Nhưng các người ấy phải hợp với chúng tôi, anten của họ phải bắt đúng tin hiệu mà đài của chúng tôi đang phát, và ngược lại. Mặc dù chúng tôi có khả năng nói chuyện xã giao với bất cứ ai (đời đã cho chúng tôi nhiều cơ hội tập luyện) nhưng chúng tôi sẽ thấy rất vất vả, nhanh “hết pin”.

Chúng tôi kiêu.

Chúng tôi thích quán café yêu tĩnh. 

Chúng tôi ghét những người gây ồn ào ở quán café yên tĩnh. Chúng tôi đặc biệt ghét những người gây ồn ào ở quán café yên tĩnh bằng cách chửi bậy. Chúng tôi cầu trời để một phần trần nhà rơi xuống đâm họ bất tỉnh. Chúng tôi không hiểu vì sao họ không tự biết họ đang nói quá to. Bản thân chúng tôi chỉ dùng đủ “volume” để người đối diện có thể nghe được. Một cuộc trò chuyện riêng là một cuộc trò chuyện riêng; chúng tôi không dùng cái miệng làm cái loa phường.

Khi đi chơi cùng nhóm chúng tôi hay bị người khác nói “Bạn ít nói thế!”, Chúng tôi rất ghét câu đó. 

Chúng tôi thỉnh thoảng có cảm giác muốn thoát khỏi phòng karaoke, nhà hàng, đám cưới đông người. Chúng tôi biết nhiều cách để làm được điều đó. Sáng hôm sau hay có người hỏi: “Tối qua mày biến mất ở đâu, lúc nào? Hát xong tao tưởng mày vẫn còn đó, tìm mãi không thấy!”. Chúng tôi cười. Hóa ra chúng tôi là ma.

Chúng tôi sợ những lần đi chơi cùng nhóm mà theo phong tục của Việt Nam chúng tôi phải đợi mọi người đứng lên mới về cùng nhau. Chúng tôi cảm thấy sắp bị điên khi mọi người đang chuẩn bị về rồi quyết định “hát nốt” vài bài, việc hát nốt ấy kéo dài đến gần nửa tiếng.

Chúng tôi không sợ  nói dối, nếu việc nói dối có nghĩa chúng tôi được về sớm. 

Chúng tôi hơi sợ Tết. 

Chúng tôi khó yêu. 

Ai mà yêu được chúng tôi (và được chúng tôi yêu lại) là người may mắn. 

Khi học cấp 3 có thầy giáo yêu cầu lớp làm việc nhóm, chúng tôi tìm cách nhận những việc khó nhất, mang về tự làm. Đó là vì (a) chúng tôi không muốn mất thời gian cười duyên khi người chưa hiểu vấn đề phát biểu dài dòng (b) chúng tôi tự làm sẽ nhanh và chất lượng hơn. 

Chúng tôi cảm thấy khó chịu khi phải giải thích những điều người ta nên tự hiểu. 

Chúng tôi yêu thiên nhiên.

Chúng tôi sợ nhất là những người không bắt được tín hiệu. Ví  dụ, một anh taxi bắt chuyện chúng tôi. Chúng tôi sẽ trả lời hết sức ngắn gọn và xã giao, để anh taxi đó hiểu rằng chúng tôi không có gì để nói vào lúc này. Khi anh taxi hỏi tiếp (và tiếp và tiếp) chúng tôi bị “điên ngầm”. Nếu đặt mình vào vị trí của anh taxi đó chúng tôi sẽ không hỏi tiếp đâu - có chút cảm giác khách không muốn nói chuyện là chúng tôi im lặng ngay. 

Chúng tôi thích đi bộ.

Chúng tôi không thích phát triển quan hệ với cấp trên bằng cách “đi nhậu”. Chúng tôi thà cho tiền gấp đôi vào phong bì A4 hơn là mất thời gian đi nhậu với người lạ chưa biết có hợp với mình. (Nếu có hợp thì đi nhậu vì tình cảm, không phải vì quan hệ)

Nếu đến nhà cô hàng xóm để mượn tua vít, rồi thấy cô ấy bắt đầu xếp ghế và rót nước, chúng tôi nghĩ: “Chết rồi!”.

Chúng tôi thích mèo hơn chó. 

Chúng tôi hay ngại.

Chúng tôi chung thủy trong tình yêu. Nhưng phải xác định đó là tình yêu trước - chưa xác định hai người là người yêu của nhau thì vẫn nhẳng như ai. 

Chúng tôi thích vẽ tranh, viết blog, sáng tác bài hát… xuất phát từ những giây phút ngồi một mình.

Chúng tôi quý người già.

Chúng tôi có khả năng nhận ra nhiều thứ. Ai đang yêu ai, ai đang sợ ai (và ai đang sợ yêu ai), hoặc ai đang buồn vu vơ, ai chưa đủ trình độ để biết vu vơ là cảm giác gì. Hai con mắt của chúng tôi luôn ghi hình, liệu hồn!

Chúng tôi có khả  năng nhận ra nhau. Đi nhà hàng, ngồi ở bàn, được giới thiệu 15 người bạn mới (là các bạn bè của một người chị trong họ chẳng hạn) là chúng tôi nhận ra ngay “đồng hương”. Anh Joe ơi, đây là bạn Linh (tội gật đầu, cười), kia là anh Hiếu (tội gật đầu, cười), kia là em Nhung (tội gật đầu, cười), kia là em Hiền (“Em giống anh đấy” hai mắt của Hiền nói, “Và em biết anh biết anh rất giống em”)

Chúng tôi có văn hóa riêng. Nếu tôi đi cùng một người Canada “chưa bắt được tín hiệu” và một người Việt Nam “bắt được tốt” tôi sẽ cảm thấy gắn bó với người Việt Nam hơn, mặc dù tôi và người ấy đến từ hai văn hóa khác nhau. 

Chúng tôi nhạy cảm. 

Khi đi chơi cùng nhóm và  thấy có một người đang buồn vì chưa biết cách tham gia vào cuộc trò chuyện, chúng tôi tạo điều kiện để người ấy nhảy vào một cách tự nhiên. 

Chúng tôi khéo. 

Nếu không cẩn thận chúng tôi có thể làm người không khéo bằng cảm thấy sợ.

Chúng tôi hay bị hiểu nhầm là người bi quan. Chúng tôi lạc quan và yêu  đời nhưng “nói nhiều làm gì”. Chúng tôi sống rất ý nghĩa, đóng góp nhiều cho xã hội, nhưng hai điều đó chúng tôi làm theo cách của chúng tôi.

***
Hết. Nếu bạn nhận ra chính bạn trong những “chúng tôi” trên, bạn có thể đăng ký làm thành viên của Hiệp hội những người thích ở một mình (mời bạn nộp hồ sơ ở phần comment). Đăng ký xong bạn không cần phải làm gì hết, cứ tắt máy đi và chơi đi… một mình.
 
 
Joe


11 thg 4, 2012

Blog tháng tư

Là vì lòng đang chông chênh quá chừng.

:)

Once be ..... Always be..... I am so much in like, in love with you. The kiss to end, but the taste to stay. Thank you for guiding me to this fantasy:)

13 thg 3, 2012

Blog chiều thứ ba


08 Feb, 2012
Hôm nay mình trở về nhà sau hơn 8 tiếng văn phòng. Công việc đang có một vài thứ “chưa ổn”, cũng có một phần mình thấy mình đã đưa đến cái “cần cải thiện” đó. Nhưng mình vẫn từ từ tắt máy tính, sau khi đọc email của một Anh bảo rằng, ngày mai Ảnh sẽ “triển khai” các kỹ xảo để mọi thứ tốt hơn.
Nhân tiện đang đọc báo Người Đẹp, chuyên đề Công Sở, lại có bài “Phụ nữ thông minh không ngồi ở góc văn phòng”, lại có cái phần intro rằng “ Đừng nghĩ phải có một chiếc ghế da ở một công ty lớn thì bạn mới là người phụ nữ thành công”. Tự dưng mình muốn viết, thế thôi.
Mình đi làm được hơn 6 tháng rồi đấy. Thời gian chạy nhanh như cún. Vẫn đang ở giai đoạn say nắng công ty. Tức là luôn hứng khởi bất thường trong những ngày quay như chong chóng; lại ẩm ương mỗi lúc trì trệ tí tẹo, buồn buồn mỗi lúc làm việc dớ dẩn như chiều nay. Tức là vẫn ngóng mỗi ngày được vùi trong email qua lại, vẫn thấy vui vui khi đồng nghiệp cảm ơn sau mỗi lần “bị lợi dụng”. Tóm lại, đi bán sức lao động vẫn thấy vui.
Hôm trước xem phim Hàn xẻng, thấy cô nhân viên trẻ chạy lên sân thượng hét aaaaaaaaaaaa và khóc lu loa. Mình mới nhận ra, đây chính là điều mình nên “vỡ mộng” nhất; bởi bây giờ mình không thể làm vậy được. Đặc quyền hét toáng lên và khóc tức tưởi không hề miễn phí nếu làm ở tầng thượng, bởi trên đó là cái nhà hàng Shri đắt lòi họng :D
Quay lại cái câu mình đọc được. Vậy nếu không phải là một chiếc ghế da thì điều gì sẽ cho thấy một người phụ nữ thành công? Vấn đề có vẻ rất là vĩ mô; tầm nhìn của mình thì lại vi mô, chết thật :D

Hôm nay viết nốt xong bài này, nhân dịp ngày lười biếng tại công ty. Vừa viết vừa cười vì mới nghĩ ra ngày nào lười sẽ chăm đi lấy nước uống hơn, nên sẽ đúng tiêu chuẩn uống 5ly nước trong 8 tiếng hơn. Càng lúc càng muốn đi học, càng quyết tâm đi học. Người ta đi làm chán nên mới thích làm học sinh, ngược lại, mình đi làm, càng thích bao nhiêu, càng muốn giỏi hơn bấy nhiêu.(mới edit thêm cái này: "thích" với "muốn" thôi, chứ chưa chắc đã làm được - sợ thiên hạ cười nên sửa lại đó hahaha)

Câu hỏi về thành công, lại là thành công của "Nàng", chắc mấy năm bầm dập nữa mới trả lời được.;) :)

Chiều đi làm về, thấy nhớ Ông quá.

9 thg 1, 2012

Blog sáng thứ hai :)




"Hiểu rằng nếu như có một người khiến bạn phải ngập ngừng giữa tình bạn và tình yêu, người ấy thật đặc biệt biết bao, và những người như thế không nhiều" :)

From Lan's favourite readings.