Mình bắt đầu cạn tiêu đề, blog thứ hai, blog sáng, blog chiều. Nhân ngày brown bag, ăn hoa quả (hoạt động thường khi ... có tiền của công ty :D), mình đăng thêm cái post mới.
Bài viết trích đăng từ Ngược Chiều Vun Vút (online copy có thể đọc ở Dân Trí), không có giá trị nghệ thuật, chỉ có giá trị "đọc hay hay" của Trang.
(Báo luôn là Trang sắp lập thêm 1 cái bờ lốc Yahoo! để lưu mấy bài kiểu này, lúc nào thích thì vào nhà đọc luôn, đỡ mấy công "sợt". Yahoo! Blog này là blog mới, không phải plus nhé, dễ dùng, chuyển nhà cũng ko bị lỗi nhiều heheh - thử đi mấy bạn :D)
________________________________________________________________________________
HỘI NHỮNG NGƯỜI THÍCH Ở MỘT MÌNH
Tôi muốn thành lập hiệp hội những người thích ở một mình. Đây sẽ là một hiệp hội đặc biệt, mỗi năm gặp nhau… không lần (vì tổ chức sự kiện chẳng ai đến).
Hội này chỉ tồn tại để người thích ở một mình biết có người khác cũng thích ở một mình, xã hội không toàn người có tinh thần hướng ngoại như trên TV. Chúng tôi chỉ cần điều đó.
Cái “một mình” ở đây
không liên quan gì tình yêu. Không phải “thích ở một mình” có nghĩa là
“không thèm yêu”. “Thích ở một mình” ở đây (theo hiến pháp của hiệp hội)
có ý nghĩa giản dị hơn: “Mỗi ngày thích có thời gian ở một mình để suy
nghĩ, sáng tác, và thư giãn”.
Ai muốn đăng ký tham gia hiệp hội phải có tính cách giống chúng tôi. Vậy chúng tôi là những người như thế nào?
Trước hết chúng tôi là
người bình thường. Văn hóa Việt Nam hơi nghiêng về phía “cộng đồng” nên
chúng tôi đôi khi bị nói là “hơi lập dị” (Nếu sống ở Nhật Bản hay Anh
Quốc không ai nói thế đâu). Nhưng chúng tôi không bị trầm cảm, tự kỷ hay
bệnh tâm thần gì hết. Chúng tôi chỉ thích ở một mình, thế thôi.
Thứ hai, không phải lúc
nào chúng tôi đều thích ở một mình. Đôi khi chúng tôi rất thích chia
sẻ, có người khác xung quanh. Nhưng các người ấy phải hợp với chúng tôi,
anten của họ phải bắt đúng tin hiệu mà đài của chúng tôi đang phát, và
ngược lại. Mặc dù chúng tôi có khả năng nói chuyện xã giao với bất cứ ai
(đời đã cho chúng tôi nhiều cơ hội tập luyện) nhưng chúng tôi sẽ thấy
rất vất vả, nhanh “hết pin”.
Chúng tôi kiêu.
Chúng tôi thích quán café yêu tĩnh.
Chúng tôi ghét những
người gây ồn ào ở quán café yên tĩnh. Chúng tôi đặc biệt ghét những
người gây ồn ào ở quán café yên tĩnh bằng cách chửi bậy. Chúng tôi cầu
trời để một phần trần nhà rơi xuống đâm họ bất tỉnh. Chúng tôi không
hiểu vì sao họ không tự biết họ đang nói quá to. Bản thân chúng tôi chỉ
dùng đủ “volume” để người đối diện có thể nghe được. Một cuộc trò chuyện
riêng là một cuộc trò chuyện riêng; chúng tôi không dùng cái miệng làm
cái loa phường.
Khi đi chơi cùng nhóm chúng tôi hay bị người khác nói “Bạn ít nói thế!”, Chúng tôi rất ghét câu đó.
Chúng tôi thỉnh thoảng
có cảm giác muốn thoát khỏi phòng karaoke, nhà hàng, đám cưới đông
người. Chúng tôi biết nhiều cách để làm được điều đó. Sáng hôm sau hay
có người hỏi: “Tối qua mày biến mất ở đâu, lúc nào? Hát xong tao tưởng
mày vẫn còn đó, tìm mãi không thấy!”. Chúng tôi cười. Hóa ra chúng tôi
là ma.
Chúng tôi sợ những lần đi chơi cùng nhóm mà theo phong tục của Việt Nam
chúng tôi phải đợi mọi người đứng lên mới về cùng nhau. Chúng tôi cảm
thấy sắp bị điên khi mọi người đang chuẩn bị về rồi quyết định “hát nốt”
vài bài, việc hát nốt ấy kéo dài đến gần nửa tiếng.
Chúng tôi không sợ nói dối, nếu việc nói dối có nghĩa chúng tôi được về sớm.
Chúng tôi hơi sợ Tết.
Chúng tôi khó yêu.
Ai mà yêu được chúng tôi (và được chúng tôi yêu lại) là người may mắn.
Khi học cấp 3 có thầy
giáo yêu cầu lớp làm việc nhóm, chúng tôi tìm cách nhận những việc khó
nhất, mang về tự làm. Đó là vì (a) chúng tôi không muốn mất thời gian
cười duyên khi người chưa hiểu vấn đề phát biểu dài dòng (b) chúng tôi
tự làm sẽ nhanh và chất lượng hơn.
Chúng tôi cảm thấy khó chịu khi phải giải thích những điều người ta nên tự hiểu.
Chúng tôi yêu thiên nhiên.
Chúng tôi sợ nhất là những người không bắt được tín hiệu. Ví dụ,
một anh taxi bắt chuyện chúng tôi. Chúng tôi sẽ trả lời hết sức ngắn
gọn và xã giao, để anh taxi đó hiểu rằng chúng tôi không có gì để nói
vào lúc này. Khi anh taxi hỏi tiếp (và tiếp và tiếp) chúng tôi bị “điên
ngầm”. Nếu đặt mình vào vị trí của anh taxi đó chúng tôi sẽ không hỏi
tiếp đâu - có chút cảm giác khách không muốn nói chuyện là chúng tôi im
lặng ngay.
Chúng tôi thích đi bộ.
Chúng tôi không thích
phát triển quan hệ với cấp trên bằng cách “đi nhậu”. Chúng tôi thà cho
tiền gấp đôi vào phong bì A4 hơn là mất thời gian đi nhậu với người lạ
chưa biết có hợp với mình. (Nếu có hợp thì đi nhậu vì tình cảm, không
phải vì quan hệ)
Nếu đến nhà cô hàng xóm để mượn tua vít, rồi thấy cô ấy bắt đầu xếp ghế và rót nước, chúng tôi nghĩ: “Chết rồi!”.
Chúng tôi thích mèo hơn chó.
Chúng tôi hay ngại.
Chúng tôi chung thủy
trong tình yêu. Nhưng phải xác định đó là tình yêu trước - chưa xác định
hai người là người yêu của nhau thì vẫn nhẳng như ai.
Chúng tôi thích vẽ tranh, viết blog, sáng tác bài hát… xuất phát từ những giây phút ngồi một mình.
Chúng tôi quý người già.
Chúng tôi có khả năng
nhận ra nhiều thứ. Ai đang yêu ai, ai đang sợ ai (và ai đang sợ yêu ai),
hoặc ai đang buồn vu vơ, ai chưa đủ trình độ để biết vu vơ là cảm giác
gì. Hai con mắt của chúng tôi luôn ghi hình, liệu hồn!
Chúng tôi có khả năng
nhận ra nhau. Đi nhà hàng, ngồi ở bàn, được giới thiệu 15 người bạn mới
(là các bạn bè của một người chị trong họ chẳng hạn) là chúng tôi nhận
ra ngay “đồng hương”. Anh Joe ơi, đây là bạn Linh (tội gật đầu, cười),
kia là anh Hiếu (tội gật đầu, cười), kia là em Nhung (tội gật đầu,
cười), kia là em Hiền (“Em giống anh đấy” hai mắt của Hiền nói, “Và em
biết anh biết anh rất giống em”)
Chúng tôi có văn hóa riêng. Nếu tôi đi cùng một người Canada “chưa bắt được tín hiệu” và một người Việt Nam “bắt được tốt” tôi sẽ cảm thấy gắn bó với người Việt Nam hơn, mặc dù tôi và người ấy đến từ hai văn hóa khác nhau.
Khi đi chơi cùng nhóm và thấy
có một người đang buồn vì chưa biết cách tham gia vào cuộc trò chuyện,
chúng tôi tạo điều kiện để người ấy nhảy vào một cách tự nhiên.
Chúng tôi khéo.
Nếu không cẩn thận chúng tôi có thể làm người không khéo bằng cảm thấy sợ.
Chúng tôi hay bị hiểu nhầm là người bi quan. Chúng tôi lạc quan và yêu đời nhưng “nói nhiều làm gì”. Chúng tôi sống rất ý nghĩa, đóng góp nhiều cho xã hội, nhưng hai điều đó chúng tôi làm theo cách của chúng tôi.
***
Hết. Nếu bạn nhận ra
chính bạn trong những “chúng tôi” trên, bạn có thể đăng ký làm thành
viên của Hiệp hội những người thích ở một mình (mời bạn nộp hồ sơ ở phần
comment). Đăng ký xong bạn không cần phải làm gì hết, cứ tắt máy đi và
chơi đi… một mình.